Tôi được sinh ra tại Long An, Việt Nam, năm 2000. Tôi lớn lên trong khó khăn do sự thiếu hụt tài chính. Vì thế tôi đã luôn cố gắng học với mong ước thoát khỏi cái nghèo. Lý do tôi bắt đầu viết blog có lẽ vì tôi cần một nơi để gửi gấm cảm xúc và chia sẻ những câu chuyện của mình. Blog đầu tiên của tôi được viết vào năm 22 tuổi khi đang là sinh viên năm 4 của một trường đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Gia đình tôi là hộ gia đình nông dân bình thường. Tôi đã trải qua một tuổi thơ thiếu thốn về vật chất nhưng lại ấm áp tình thương yêu của ba mẹ. Tôi hạnh phúc vì điều đó. Nhưng có lẽ cuộc sống khi ấy quá khó khăn mà tình thương yêu của gia đình cũng không thể bù đắp được sự khó khăn mà tôi phải chịu. Điều làm tôi không thể chấp nhận được có lẽ là những lời nói khó nghe của nhà hàng xóm. Chủ yếu là những câu từ chê bai khi gia đình tôi không được giàu có như họ. Tôi thấm thía sự vất vả khi phải làm việc mỗi ngày, không có thời gian nghỉ trưa để ăn một bữa cơm trọn vẹn. Những ngày như vậy cứ lặp đi lặp lại suốt tuổi thơ của tôi cùng với sự mệt mỏi và tuổi thân. Tôi khao khát được thảnh thơi, được hít thở không khí trong lành, được sống những phút giây cho chính mình. Tôi chỉ mong rằng gia đình mình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này. Suy nghĩ đó cứ ám ảnh tôi cho đến lúc tôi rời nhà lên thành phố học tập. Và trở thành một sinh viên.
Tôi đang vừa học vừa làm tại một công ty công nghệ mới thành lập. Dù rằng ở thời điểm này, tôi chưa thực sự đạt được điều tôi mong ước nhưng tôi vẫn sẽ sống. Sống trong từng khoảnh khắc và sẽ không ngừng cố gắng để theo đuổi ước mơ nhỏ bé của mình. Mỗi buổi sáng, điều đầu tiên tôi làm khi thức dậy là nở một nụ cười thật tươi với chính bản thân, cảm nhận những năng lượng hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt đang diễn ra xung quanh, gửi vài lời cảm ơn đến trái đất này. Rồi dòng thời gian vẫn sẽ chảy. Mọi thứ vẫn cứ thế tiếp diễn. Thì hiện tại đang diễn ra và Thì tương lai chưa được đảm bảo. Ai biết tiếp theo đây cuộc đời sẽ đưa tôi đến đâu? Tôi sẽ là ai? và Tôi là gì? Nhưng tôi tin rằng ai cũng sẽ chạm tới đều mình mong ước và đi rất xa cùng với những người yêu thương. Cảm ơn mọi thứ đã và đang tồn tại. Cảm ơn vì trái tim tôi con đập và tôi còn sống ❤️. Đó chính là lý do làm tôi và bạn đang hạnh phúc mỗi ngày dù rằng nó rất nhỏ bé, đúng chứ?
Tôi là một người sống hướng nội và kép kín. Rất hiếm khi tôi chia sẻ vấn đề của mình với ai kể cả là ba mẹ hay là bạn thân. Có một số chướng ngại tâm lí ảnh hưởng đến mặc cảm xúc mà tôi không thể kiểm soát được. Điều đó làm cho việc giao tiếp giữa tôi và những người xung quanh bị hạn chế. Và tôi tìm đến blog. Blog là một nơi để tôi vùng vẫy. Nó giống như một bể cá giúp tôi thoải mái nói ra mọi thứ mà không phải sợ cảm xúc của mình lấn át chi phối hành vi. Một không gian thuộc về chính tôi. Mặc dù tôi biết bản thân mình không giỏi về viết lách và trau chuốt mọi thứ nhưng tôi vẫn sẽ làm. Bởi vì đây là một dự án mà tôi đã ấp ủ từ lâu đến bây giờ tôi mới có cơ hội cho nó một khởi đầu. Một chiếc blog mang tên Con cá không biết bơi.
Blog chưa thực sự là một không gian lý tưởng để nói ra tất cả nhưng nó có thể giúp tôi kết nối câu chuyện của mình đến với nhiều đối tượng hơn. Hi vọng rằng những người có trái tim nhạy cảm và dễ vỡ giống như tôi sẽ nhận được sự thông cảm và yêu thương nhiều hơn từ cộng đồng thông qua thông điệp được gửi gắm trong những câu chuyện nhỏ tích cực và được viết bởi một người tích cực luôn cảm thấy hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt là tôi- Một con cá đang học bơi.
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3