Tiếp điểm
Tôi tự ví mình như một con cá đang học bơi trong một bể cá nhỏ. Thực tế ngoài kia còn cả một đại dương mà không ai hiểu rõ tường tận về sự nguy hiểm, phức tạp và bí ẩn của nó. Trong lúc tập bơi trong bể cá của mình, một sinh vật lớn đầy trải nghiệm về đại dương kia bất ngờ xuất hiện. Con cá bị sự bối rối và ngỡ ngàng bủa vây.
Phải chăng trong những ô cửa nhỏ lấp lánh ánh đèn cũng có những con người đang phải chật vật với cảm xúc của chính mình. Họ cũng đang cần một người kết nối, chữa lành vết thương của chính họ, thứ mà được tạo ra từ thế giới này. Một cách hữu ý hay vô tình người đó đã bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Đọc giả đầu tiên. Với tôi ý nghĩa của Tiếp điểm là thời điểm hai con người xa lạ giao nhau thông qua sự trao đổi, lắng nghe và chia sẻ. Sự kết nối chính là chìa khóa của xã hội loài người.
Đôi lời tâm sự của một cô gái hướng nội. Với quả tim nhạy cảm và dễ tổn thương bản thân tôi luôn e dè với những điều mới mẻ. Tôi sẵn sàng ngồi với bạn hàng giờ để nghe bạn than vãn về cuộc đời. Nhưng tôi lại rụt rè và tự ti khi phải chia sẻ với thế giới bên ngoài về tâm sự của mình. Tôi tự tạo cho mình một bức màn chắn giữa tôi và họ. Tựa như một bức tường thành chỉ được phép đi vào. Tự xây dựng một hình tượng đầy vẻ bí ẩn - theo tôi nghĩ là như vậy.
Tôi viết blog, viết nên cảm xúc của chính mình. Không phải để người khác đọc và thông cảm mà quan trọng nhất khi viết ra những cảm xúc đó nó giúp tôi hiểu được bản thân mình đang như thế nào. Sự chơi vơi rất dễ làm con người ta đi sai hướng. Và Cảm xúc luôn là thứ mà tôi cảm thấy khó kiểm soát nhất. Để cảm xúc của mình được tự do, tôi thả chúng vào bể cả nhỏ này, blog con cá không biết bơi.
Khi bản thân tôi đã đọc và chiêm nghiệm cảm xúc này đủ lâu để tôi nhận ra điểm yếu của mình là luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Điều này làm tôi khó khăn trong việc phải đối mặt với những yếu tố đến từ bên ngoài, cái mà tôi chưa từng tiếp xúc đến. Tôi bị chơi với trong mớ suy nghĩ của mình, khiến bản thân bị mông lung trong các cuộc trò chuyện. Đôi khi biết mình là ai và đang như thế nào, với tôi có lẽ là một điều may mắn. Tôi nhận ra điểm yếu không phải để mình ủ rũ, chê trách bản thân không giỏi mà để chấp nhận và cải thiện. Không phải để bản thân mình luôn phải chịu những suy nghĩ tiêu cực từ tâm trí mà để khuyết điểm được yêu thương vì chúng rất nhạy cảm. Và vì chúng cũng là một phần suy nghĩ của cơ thể. Chúng ta đều biết rằng mọi cơ thể sống đều phải tuân theo quy luật của thời gian vậy tại sao chúng ta phải chấp nhất với những thứ chưa tốt mà bỏ qua những điều tốt đẹp sắp tới? Tôi luôn giữ một tâm hồn thật sáng để sống một ngày với những suy nghĩ an lành. Bạn cũng như vậy nhé. Cuộc sống quá ngắn không đủ cho chúng ta lãng phí 💗
Như tôi đã nói bản thân mình là một người không thích giao tiếp với người lạ, do vậy cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi và bạn ấy nhanh chóng kết thúc. Nhưng tôi lại có cơ hội được trò chuyện với bạn ấy vào 2 tuần sau đó. Tôi có thể typing trên khung chat rất lâu, nhưng không thể bấm nút gửi vì nội dung cực vô tri. Bạn ấy hiểu và thông cảm cho tôi cùng tôi chia sẻ và giúp đỡ tôi rất nhiều. Sẽ có thời điểm, điều mà bạn tưởng chừng là khuyết điểm sẽ là một điều gì đó đặt biệt. Biết đâu sẽ có thêm một người khác ngoài bản thân của các bạn tôn trọng nó hơn chính các bạn đấy.
Gửi đọc giả đầu tiên của tôi, một thiên thần bất ngờ xuất hiện. Đây là blog cá viết và gửi gắm đến tiền bối của mình. Cá rất may mắn khi nhận được sự cảm thông và giúp đỡ từ anh. Dù là hai con người xa lạ nhưng đã vô tình gặp được nhau điều này là một cái duyên. Hy vọng rằng anh có một cuộc sống thật đẹp như những gì anh mong muốn. Gửi tiền bối, đọc giả đầu tiên của tôi.
Và Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3