Có một vài điều đặt biệt khi tôi bắt đầu viết blog này. Thường ngày tôi sẽ viết bài, sau đó đặt tên và chọn ảnh. Nhưng hôm nay, tôi làm đều ngược lại. Một vài hình ảnh thoáng qua trong đầu khi tôi đang cố khám phá bản thân mình. Hình ảnh vương miệng và quả thơm. Ý nghĩa của hai thứ đó đã quá mức rõ ràng. Có một điều thú vị khi tôi kết hợp chúng với lý tưởng thời bé của mình. Một ước mơ bé nhỏ chưa thành sự thật.
Cá học bơi, gửi lời chào đến bạn. Mong bạn có một ngày thật bình an <3.
"Trưởng thành" sẽ đến với mỗi người. Chỉ là nó đến vào thời điểm nào. Hãy chậm rãi sống cuộc sống của mình. Sẽ đôi lúc bấp bênh vì mất phương hướng. Không ai dễ dàng trên chặng đường phát triển, tôi cũng vậy. Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ, tôi biết bạn và tôi sẽ thông thái và mạnh mẻ. Rồi sẽ nhận ra mình quý giá không bởi vì gì cả, chỉ đơn giản là chính mình.
Nhớ lại Tôi khi là một đứa trẻ tiểu học, học cơ sở, học trung học phổ thông, học đại học và Tiên năm 25 tuổi và ngay bây giờ. Sự phát triển từ một trẻ đứa nhút nhát, đôi chút cũng tăng động sang một đứa hay ngại ngùng, cũng tự tin vô cớ. Nhiều năm vật lộn với cuộc sống học tập. Đi theo nguồn quay của thời đại, mong đợi của ba mẹ, và tham vọng không phải vất vã. Tôi là một đứa trẻ tâm tình phức tạp. Tôi nghĩ mình giỏi, nhưng tôi không giỏi. Tôi chỉ giỏi quan sát và làm theo cái giáo viên giảng. 'Rập khuông' hm là tôi. Tôi suy sụp khi nghĩ đến tương lai. Tôi trở về nhà, và sống vô tâm trong một khoảng thời gian. Xa rời xã hội, rời xa công việc, không lo lắng tiền bạc, cơm canh ba mẹ nấu, không hoạt động chân tay. Cho tôi nhìn nhận đúng đắng một điều tôi không rõ tôi muốn gì.
Cái khoảnh khắc, nhẹ nhàng mà đau đớn, chính là thời điểm tôi khơi gợi được ước mơ từ bé của mình. Nó làm tôi nhìn sâu vào nội tâm, xem mình thực sự muốn gì. Nó một khoảnh khắc bất chợt đến, cho tôi tỉnh ngộ sau những hôm mơ hồ sau hàng đống những thứ tác động trên đường đời. Để tôi trở về lại với chính mình với ý nghĩa mà từ nhỏ nó đã ở đấy. Nhưng chính tôi lại quên đi.
Mọi thứ đều có một ý nghĩa tồn tại riêng. Chỉ khi đủ điều kiện thì tự khắc ta sẽ nhận ra. Nó vẫn ở đấy thôi. Trên hành trình sống, hãy cho phép bản thân quay về với chính mình nhiều hơn. Thời đại ngày hôm nay, đã có quá nhiều sự chóng vánh. Mọi sự kiện đều lướt qua rất nhanh. Có rất ít thời gian mà chúng ta thực sự dành cho chính mình. Tôi là một người dễ hấp thu những thứ về khai phá bản thân, rất khó lý giải là tại sao, nhưng nó thuộc về bản năng. Chia sẻ của tôi đôi phần làm bạn khó chấp nhận. Nhưng mà tôi tin rằng chúng ta sẽ có được một niềm tin đúng đắng để dẫn đường chỉ lối, cái mà rất trong và sáng luôn hiện diện bên trong mỗi người.
Tôi thích được nhìn nhận bản thân. Được nói chuyện với chính mình. Nên có lẽ vì thế tôi luôn chọn ở một mình. Tôi từng cảm thấy điều này là kì quặc. Thực tế giây phút được một mình đấy mới chính là bản thân tôi. Sự may mắn khi tôi được có cơ hội trở về với chính mình trong khoảng thời gian vô tâm đó. Để tôi hiểu rõ bản thân mình. Ý nghĩ của tiến trình với tôi là khi bạn 'nhận ra' và 'chấp nhận'. Phải nhận ra. Bạn biết điều đó là một phần của bạn, và điều đó đang tồn tại với bạn. Lúc ấy sự chấp nhận sẽ có hiệu quả bất ngờ. Nó cho phép bạn tôn trọng cái điều đó đang là, và nó là như vậy. Bạn sẽ phát triển và điều chỉnh bản thân, dựa trên cái bản chất thật sự ấy. Thì khi đó con đường bạn đi sẽ rõ ràng hơn, và ít vướng bận hơn.
-- Đợi phần 2 nhé. Cảm ơn bạn đã đọc
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3