Vài điều khác thường khi tôi viết blog này, là khi hình ảnh vương miệng và quả dứa xuất hiện trong đầu. Tôi không bắt đầu blog bằng việc viết đoạn mở mà thay vào đó tôi chọn lấy hình ảnh quả dứa để làm điểm gợi cảm xúc cho chính bài biết của mình. Khi tôi đang tìm kiếm bản thân trong những ngày vô tâm, hình ảnh vương miệng thoáng qua trong tâm trí. Gợi lên cho tôi cảm xúc mơ hồ nhưng mãnh liệt về ước mơ xưa cũ của chính mình.
Cá học bơi, gửi lời chào đến bạn. Mong bạn có một ngày thật bình an <3.
Tôi tự hỏi về định nghĩa của 2 từ 'trưởng thành'. Với mỗi người trưởng thành là giống nhau hay khác nhau. Xã hội định nghĩa trưởng thành khi bạn đủ 18 tuổi. Chắc bạn đã nghe ở đâu đó câu nói này, '30 tuổi mà tâm hồn như đứa trẻ '. 30 tuổi là đã được công nhận trưởng thành rồi, tuy nhiên lại được ví như 'một đứa trẻ'. Sự trưởng thành ở tâm hồn không thể nào được đo đếm thông qua tuổi tác. Xã hội là cộng đồng, là sự tiếp xúc giữa người với người, là sự giao hoà giữa những trải nghiệm sống khác nhau. Khi bạn thiếu trải nghiệm, thì chỉ cần ngồi nói chuyện với nhau một chút là nhận ra ngay. Điển hình là tôi. Một người 25 tuổi nhưng lúc nào cũng nghĩ mình là một đứa trẻ 18 tuổi. Tôi có thích điều này không? Suy nghĩ này làm cho tôi trẻ hơn lúc nào cũng thấy tích cực, nhưng cũng làm tôi cảm thấy bực mình với chính mình.
Không ai dễ dàng trên chặng đường phát triển, tôi cũng vậy. Tôi cũng đang học cách lớn lên từng ngày. Hãy chậm rãi sống cuộc sống của mình. Sẽ đôi lúc bấp bênh vì mất phương hướng. Tôi tin sự trưởng thành sẽ đến với mỗi người. Chỉ là nó đến vào thời điểm nào thôi. Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ, tôi biết bạn và tôi sẽ thông thái và mạnh mẽ. Rồi sẽ nhận ra mình quý giá không bởi vì gì cả, chỉ đơn giản là chính mình.
Nhớ lại Tôi khi là một đứa trẻ tiểu học, đến đại học và Tiên năm 25 tuổi. Từ một đứa trẻ đứa nhút nhát, đôi chút tăng động đến một đứa hay ngại ngùng, cũng tự tin vô cớ. Đi theo nguồn quay của thời đại, mong đợi của ba mẹ, và tham vọng không phải vất vã. Tôi là một đứa trẻ tâm tình phức tạp. Tôi nghĩ mình giỏi, nhưng tôi không giỏi. Tôi chỉ giỏi quan sát và làm theo cái giáo viên giảng. 'Rập khuông' hm là tôi. Tôi trở về nhà, và sống vô tâm trong một khoảng thời gian. Xa rời xã hội, rời xa công việc, không lo lắng tiền bạc, cơm canh ba mẹ nấu, không hoạt động chân tay. Cho tôi nhìn nhận đúng đắng một điều tôi không rõ tôi muốn gì.
Cái khoảnh khắc, nhẹ nhàng mà đau đớn, chính là thời điểm tôi khơi gợi được ước mơ từ bé của mình. Nó làm tôi nhìn sâu vào nội tâm, xem mình thực sự muốn gì. Nó một khoảnh khắc bất chợt đến, cho tôi tỉnh ngộ sau những hôm mơ hồ sau hàng đống những thứ tác động trên đường đời. Để tôi trở về lại với chính mình với ý nghĩa mà từ nhỏ nó đã ở đấy. Nhưng chính tôi lại quên đi.
Mọi thứ đều có một ý nghĩa tồn tại riêng. Chỉ khi đủ điều kiện thì tự khắc ta sẽ nhận ra. Nó vẫn ở đấy thôi. Trên hành trình sống, hãy cho phép bản thân quay về với chính mình nhiều hơn. Thời đại ngày hôm nay, đã có quá nhiều sự chóng vánh. Mọi sự kiện đều lướt qua rất nhanh. Có rất ít thời gian mà chúng ta thực sự dành cho chính mình. Chia sẻ của tôi đôi phần làm bạn khó chấp nhận. Nhưng mà tôi tin rằng chúng ta sẽ có được một niềm tin đúng đắng để dẫn đường chỉ lối, cái mà rất trong và sáng luôn hiện diện bên trong mỗi người.
Tôi thích được nhìn nhận bản thân. Được nói chuyện với chính mình. Nên có lẽ vì thế tôi luôn chọn ở một mình. Tôi từng cảm thấy điều này là kì quặc. Thực tế giây phút được một mình đấy mới chính là bản thân tôi. Sự may mắn khi tôi được có cơ hội trở về với chính mình trong khoảng thời gian vô tâm đó. Để tôi hiểu rõ bản thân mình. Ý nghĩ của tiến trình với tôi là khi bạn 'nhận ra' và 'chấp nhận'. Phải nhận ra. Bạn biết điều đó là một phần của bạn, và điều đó đang tồn tại với bạn. Lúc ấy sự chấp nhận sẽ có hiệu quả bất ngờ. Nó cho phép bạn tôn trọng cái điều đó đang là, và nó là như vậy. Bạn sẽ phát triển và điều chỉnh bản thân, dựa trên cái bản chất thật sự ấy. Thì khi đó con đường bạn đi sẽ rõ ràng hơn, và ít vướng bận hơn.
-- Đợi phần 2 nhé. Cảm ơn bạn đã đọc
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3