Hôm nay tôi cảm thấy lăn tăn bởi có lẽ đây là chiếc blog khác thường đầu tiên! Bạn có thể cân nhắc trước khi đọc. Bài viết không quá tiêu cực tuy nhiên lúc tôi viết tâm trạng khá nặng nề.
Tôi bắt gặp video của một người xa lạ trên mạng xã hội. Tôi cũng như bao người lặng lẽ vào đọc bình luận, xem phản ứng của cộng đồng mạng, xem tường nhà. Một chàng trai luôn chia sẻ về những chuyến đi du lịch nước ngoài, có cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Vậy mà nổi bật nhất trong video lại là hình ảnh chàng trai với bóng tối và màn đêm. Video chỉ 2 màu đen trắng, nước mắt và một căn phòng nhỏ hẹp. Nội dung lột tả đến tận cùng của sự bủa vây bởi hàng vạn lý do không tên, vô hình ghì nặng lên thân hình mờ hồ. Chỉ vài giây lướt qua nhưng ý nghĩ về điều đó cứ ám ảnh tôi. Một chàng trai đáng thương - đại diện cho một thế hệ sống trong sự phát triển nhanh chóng của một thành phố lớn
Với tôi sự trầm cảm không có gì quá đáng sợ, tuy nhiên điều đáng sợ là khi tôi bị ám ảnh bởi sự trầm cảm của người khác mang lại. Sự tương đồng về thế hệ, về tuổi tác và thậm chí cả sự hào nhoáng giả tạo làm cảm nhận đó trở nên mãnh liệt hơn. Tôi mặc kệ cho bản thân mình chìm đắm vào sự tiêu cực đáng sợ mà video này mang lại.
Tôi là một genz do vậy góc nhìn và quan điểm của tôi về vấn đề này không hoàn toàn là đúng. Tuy nhiên, tôi muốn nói lên suy nghĩ từ phía tôi một người đang trưởng thành trong khoảng thời gian này.
Sự lung linh và sự giả định cho một cuộc sống hoàn hảo mà nhiều người đã lầm tưởng, đã tạo ra 1 đống thứ áp lực cho những đứa trẻ trong thế hệ này. Tôi có thể bắt gặp rất nhiều trường hợp như thế. Những nạn nhân cô độc phải chật vật đối mặt với chính cuộc đời của họ.
Làm sao để tránh được những cám dỗ như thế khi mà thế giới trong giai đoạn này lấy việc sử dụng internet là sự tiến hoá của nhân loại. Tôi và Bạn có đang ép mình đi vào 1 khuôn khổ nào đó, rồi tự mình đánh mất màu sắc của bản thân để khoác lên bộ quần áo của thời đại được xem là văn minh. Rồi tự tay đưa bản thân mình đi vào ngỏ cụt lúc nào cũng chẳng phát hiện.
Đến đây tôi lại muốn nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng. Mong rằng bản thân tôi, bạn hay bất cứ ai lỡ ngã vào trầm cảm hãy cố gắng hết sức mình vượt qua nó. Tuy rằng hành trình đó rất khó khăn, nhưng biết đâu trên đó chúng ta sẽ có một bước đột phá mới. Chúng ta sẽ trưởng thành hơn khi trở lại và một lần nữa tiếp tục sống và cống hiến hết mình.
Bài viết này tôi muốn để cảm xúc được giải thoát. Để dòng suy nghĩ này được trình bày chân thực ở đây. Có thể sau này khi đọc lại, sẽ là một điều gì đó thật buồn cười. :))
Nếu có cơ hội mong rằng chúng ta hãy cố gắng đối xử tốt với những người xung quanh vì biết đâu đó điều này sẽ giúp níu giữ họ với cuộc sống.
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3