Trông như thế nào?
Dạo gần đây, cứ đầy ấp trong lòng tôi một nỗi niềm không rõ tên. Chỉ một chút tác động nhỏ đã khiến tôi đau lòng đến mức muốn vỡ tan.
Những lần nói chuyện không có điểm chung với mẹ; Những lần lười nhát cứ nằm dài ra đấy. Sự nhiệt huyết dần biến mất trong tôi. Không còn những hôm rạo rực khi được nói chuyện với bạn bè mà thay vào đó là cảm giác hụt hẫng trong những cuộc trò chuyện trên mạng xã hội. Cũng không còn những lần bực bội vì bản thân làm chưa tốt, mà chỉ là những lần hững hờ với việc đến việc đi như một lẽ thường tình. Đến chính tôi còn phải bất mãn với cảm xúc của mình ở thời điểm này, nói chi đến những người xung quanh tôi. Tôi mơ màng không rõ bản thân đang tìm kiếm thứ gì. Mọi thứ điều như sắp sụp đổ. Căn phòng nhỏ như giam giữ tôi, cảm giác không còn muốn nỗ lực làm một điều gì nữa. Tôi rõ ràng một điều rằng tất cả những thứ tôi đang cố kìm nén ấy đến từ chính nội tâm ngột ngạt của mình.
Thời gian cứ kéo dài với tâm trạng như thế. Dần dần tôi trở nên bất lực trước sự trưởng thành non nớt của mình. Tôi cảm thấy bản thân quá lười nhát, thấy vô tâm rồi đến thờ ơ. Những lần cố gắng nhỏ nhặt để đến hiện tại tôi rất muốn khóc. Tôi cảm ơn đêm mưa trái mùa hôm nay biết mấy. Bởi vì tôi có thể khóc lớn một chút. Dù biết trước cuộc sống sẽ nhiều lần đi qua giai đoạn này. Nhưng rồi để đối mặt với nó thực sự quá khó khăn. Tôi bật khóc không bởi vì một lý do chính đáng nào cả. Thời điểm này được khóc tôi như vớ được cả đại dương. Khóc vì bản thân quá muốn khóc, chỉ cần tâm trí được nhẹ nhõm một chút.
Tôi rất biết ơn những con người đã cư xử tốt đẹp với mình, rất biết ơn những lần được nói chuyện một cách tự tế để bóc tách vấn đề đến cuối cùng. Để rồi đau lòng trước những lần cố chấp, bốc đồng dẫn đến những dính mắc không thể được hàn gắn. Nút thắc rối mù ấy dù muốn cũng chẳng có khả năng tháo gỡ. Tôi ngưỡng mộ những người có thể mạnh dạng đứng lên để va chạm với cảm xúc thật của chính mình. Có những thứ trong cuộc sống phải thực sự nỗ lực và đánh đổi rất rất nhiều sự dũng cảm của bản thân để đổi lại vạch xuất phát như ban đầu, và còn cần rất nhiều sự kiên trì sau đó nữa. Đôi khi tôi cũng chẳng can đảm đối mặt với điều đó như cách tôi nghĩ. Thật đáng buồn.
Con người luôn sẽ có những lần mắc lỗi, có sai lầm. Và có thể sự việc đó sẽ không bao giờ được quên đi. Mỗi người mỗi cảnh. Có ai thực sự đáng trách đâu. Chỉ là tôi không chịu chấp nhận cái họ đang là mà cứ cố chấp bám vào suy nghĩ của mình. Ở thời điểm này tôi vẫn sẽ sống một cách tự tế theo những quan niệm mà tôi đã được dạy. Môi trường sống và xã hội đã định hướng nên góc nhìn của tôi ở hiện tại và đưa tôi vào lối mòn suy nghĩ nhất định. Tôi không biết mình đã có những định kiến tiềm ẩn nào trong quá trình lớn lên. Sẽ cần rất nhiều thời gian cho tôi học hỏi để nhận ra chúng tồn tại bên trong mình. Tôi cảm thấy mọi thứ diễn ra ở giai đoạn này thật lớn lao nhưng mà có lẽ qua hết thải những sai lầm tôi có được thêm sự dũng cảm, có thêm sức mạnh để bình thản tiếp tục.
Cuộc sống sẽ có nhiều lần khúc mắc như thế. Nhưng tôi vẫn sống vì trái tim tôi vẫn còn biết yêu thương và còn đập rất rộn ràng.
Mong tôi và bạn được sống thật vui vẻ. Và xin kính chúc bạn có ngày lễ 30/4 thật tưng bừng. Chúc đất nước được giàu mạnh và phát triển hơn nữa. Chúc cho 50 năm độc lập của chúng ta.
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3