Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ mình là một gánh nặng của gia đình. Khi tôi đã 25 tuổi, định nghĩa thế nào là niềm tự hào của ba mẹ, tôi đang mông lung.
Tôi khó khăn trong việc nói lên tâm sự của mình với gia đình. Một phần nằm ở chính tôi, một phần là vách ngăn thế hệ khá điển hình. Điều này đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi từ nhỏ. Tôi giấu tất cả vào bên trong. Tôi luôn cho rằng, là con gái phải nên độc lập, phải vàng. Sự yếu đuối không nên có cơ hội được tồn tại bên trong tôi. Nhưng mà đến tầm tuổi này, tôi quá mệt mỏi với những suy nghĩ giả tạo mà tự tôi định nghĩa này. Tôi tự hỏi đó có phải là tôi không. Tôi nhận ra những điều tôi đang nghĩ là cách để tôi phòng vệ. Để tôi đối phó với cuộc sống phức tạp này. Sẽ không có chỗ cho những cô gái yếu kém. Tôi đã nỗ lực sống từng ngày. Nhưng mà nhìn thẳng vào sự thật tôi không giỏi giang, càng không thông minh. Tôi cũng không biết cách xã hội vận hành. Ngày càng lớn, tôi càng sợ mình không còn hoà nhập được với thế giới. Nghĩ đến ba mẹ, tôi không biết họ đã sống như thế nào. Mà tôi mới 25 tuổi đã cảm thấy khó khăn đến thế này.
Ba tôi nấu ăn không ngon. Hầu như tất cả những món ăn do ba tôi nấu không bao giờ được ăn hết. Tài năng này của ba tôi được rèn giũa qua tháng ngày bôn ba khắp miền nam lập nghiệp thời còn trẻ. Mỗi khi trở về nhà, lúc nào tôi cũng được ba dành phần cho một cân hải sản. Dù rằng chỗ tôi ở không gần biển. Điều này như một thủ tục phải có, ba luôn nói: “Có cái này cho mầy nè”. Một cách yêu thương không lời hoa mỹ của ba. Nó thật sự rất rất đáng yêu!! Bao nhiêu lần nghĩ tới khoảnh khắc ấy là bấy nhiêu lần tôi cảm thấy hạnh phúc.
Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ. Mặc cho bao nhiêu mệt mỏi, mẹ luôn dành trọn yêu thương cho mỗi bữa cơm của gia đình, mẹ đặt để sự toàn tâm, lắng lo cho tổ ấm nhỏ bé này. Nếu không có mẹ tôi không biết liệu cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Mẹ như một ánh sáng, một nguồn động lực mạnh mẽ trong trái tim tôi, hiện hữu nóng hổi và luôn luôn ở đó. Cứ khi nào đi xa, phía sau lưng tôi luôn có một hậu phương vững chắc như thế.
Khi dành nhiều thời gian ở cùng với gia đình, tôi biết rằng bản thân đã may mắn đến mức độ nào. Cứ nhìn vào những đứa trẻ không có mẹ tôi có thể tưởng tượng ra rất nhiều nỗi đau, mà bất cứ đứa trẻ nào cũng không thể chịu được. Tôi biết rằng blog sẽ khá dài dòng khi được viết về gia đình. Nhưng mà bạn biết không, với tôi sẽ không có từ nào diễn tả được cảm xúc của tôi khi nói về gia đình của mình.
Tôi có một gia đình đáng quý như vậy đấy. Để chính khoảng thời gian lớn lên của tôi là chất liệu cho tôi hạnh phúc, cho tôi được trưởng thành với suy nghĩ yêu thương. Mọi thứ rất đáng được trân trọng. Ba với mẹ cho tôi biết, mình phải mạnh mẽ như thế nào để duy trì một gia đình. Phải hi sinh biết bao nhiêu để sống đến cái tuổi con cái lớn lên. Trải qua hàng vạn nỗi đau không tên mà vẫn vươn mình sống để bảo vệ hai từ gia đình.
Khi phải bôn ba sinh sống trên nơi ở mới, trong lòng tôi luôn đau đơn một điều không rõ tên, cứ thôi thúc tôi nhìn lại mỗi khi đi xa. Có những khoảnh khắc chỉ cần tôi mềm yếu, chúng nó lại đua nhau trỗi dậy. Tôi luôn tự nhủ với bản thân tôi làm được, tôi có thể cố gắng hơn nữa. Có nhiều lúc tôi tự trách mình yếu kém, không đủ năng lực. Tôi thầm ước mình tài giỏi hơn, chủ động hơn để làm được nhiều thứ hơn. Chính những suy nghĩ tiêu cực như vậy càng làm sáng rõ những sự thật của xã hội mà khi còn bé tôi không thể nhận biết. Tôi trách tôi không đủ khả năng, tôi trách xã hội sao phức tạp đến vậy.
Khi nhìn vào ba mẹ, nhìn vào thực trạng của xã hội. Tôi biết tôi chẳng dũng cảm để hòa nhập vào một mối quan hệ khi chưa đủ vững vàng. Nhiều lần tôi nghĩ không biết mọi người ngoài kia họ sống như thế nào? Tôi không rõ mình phải học những gì để được mạnh mẽ, để được nghị lực như thế. Tôi chọn một mình. Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế này. Ở thời điểm những năm 20 tuổi của mình, cái ngưỡng nói bé cũng không hẳn, nói là người trưởng thành cũng không ra. Với tôi sự trưởng thành không thể đo được bằng tuổi tác. Tôi rất yêu cảm xúc của mình. Chính vì vậy tôi muốn mình thực sự trưởng thành. Sự trưởng thành ở tâm hồn. Sự trưởng thành ở đây là để bản thân không làm tổn thương ai những lúc bốc đồng, và cũng không ai được phép tổn thương mình khi không được cho phép. Mối quan hệ giữa người với người nó rắc rối vô bờ. Tôi tự nhận mình rất ngu ngốc khi va chạm với đời. Tôi rất khó khăn để học cách sống trong xã hội. Tôi chọn một mình vì không muốn là gánh nặng cho thêm một ai nữa cả.
Dù có mạnh mẽ đến đâu thì sẽ luôn có một góc khuất trong tâm hồn tồn tại sự yếu đuối; mà ngược lại cũng tận sâu thẳm trong con người tưởng chừng yếu đuối cũng luôn có một ý chí mạnh mẽ thúc đẩy ta vượt qua mọi khó khăn. Có một câu tôi đọc được "Thế giới này phức tạp quá, khiến người thật thà trông hơi ngốc." Tôii, một con cá đang học bơi, đang vùng vẫy để hoà nhập với thế giới. Tôi có trông hơi ngốc, nhưng vẫn sẽ luôn cố gắng sống vì tình yêu thương của ba mẹ. Vì chính bản thân tôi.
Rồi sẽ đến lúc tôi và bạn trưởng thành. Thời điểm mà ai cũng có được sự tự do trong tâm hồn. Đủ sự từng trải để sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Nên đừng bỏ cuộc ở giữa chừng. Hãy đi, tận hưởng quãng đường trưởng thành đầy chông gai. Và bước tiếp chặng đường tiếp theo theo một cách đặt biệt của riêng mình.
Chúc bạn và tôi được trưởng thành trong khu vườn cổ tích của chính mình.
Cảm ơn bạn rất nhiều 🤝 vì đã đọc đến thời điểm này. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì bạn vẫn còn sống <3